Trang chủ > Giải trí > Kịch > Hãy Khóc Đi Em
Hãy Khóc Đi Em

Địa điểm:
Sân khấu kịch Hoàng Thái Thanh
Hội trường 2, lầu 4, NTN Quận 10, 139 Bắc Hải, Phường 14, Tp Hồ Chí Minh
Tham gia:
.
Tác giả: Nguyễn Thị Minh Ngọc (dựa theo truyện ngắn "Trăng nơi đáy giếng" của Trần Thùy Mai)
Đạo diễn: Ái Như
Mở đầu vở kịch là cảnh người vợ nài nỉ, thúc ép chồng mình hợp cẩn với một người đàn bà khác. Ngay từ những phút giây đầu tiên, khán giả đã đón nhận vở kịch với tâm trạng hồi hộp, với những phỏng đoán, tò mò...
Bản bi ca về tình yêu và gian dối
Người vợ tên Hạnh, tìm mọi lý lẽ, van nài chồng ngủ với người đàn bà mà chị chọn lựa, với tâm nguyện cô ta sẽ sinh cho chồng một đứa con "nối dõi tông đường". Để đi đến quyết định này, chị đã phải giằng xé nội tâm, đau khổ xen lẫn mặc cảm tội lỗi của người đàn bà không có khả năng sinh nở. Còn Phương, người chồng, tỏ ra vô cùng phẫn nộ và đau khổ trước việc làm trái khoáy của vợ, đi ngược đạo lý phu thê. Rồi cuối cùng, trong men rượu và khi bị vợ cự tuyệt, anh đã "động phòng hoa chúc" một cách bất đắc dĩ với người phụ nữ do chính tay vợ chọn.
Cảnh chồng chung được họ giấu nhẹm. Nhưng, cái kim giấu trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Hàng xóm cuối cùng cũng biết anh Phương đã có một đám cưới tưng bừng ở quê với Thắm, cô vợ nhỏ. Như vậy, đường đường một chủ nhiệm hợp tác xã đã vi phạm đạo đức và luật pháp. Chiếc ghế chủ nhiệm của anh bị lung lay. Hạnh đã tìm mọi cách bao che cho chồng: chị quyết định chia tay chồng để anh được hợp pháp với người vợ lẽ.
Nhưng những lời dị nghị vẫn bủa vây lấy gia đình chị: sau khi ly dị bộ ba ấy vẫn sống dưới cùng một mái nhà. Để trấn áp dư luận, chị phải mua nhà cho chồng và vợ bé của chồng sống chung còn mình như con thoi chạy qua chạy lại.
Cho đến một ngày, sự thật được đem ra ánh sáng: anh Phương, một tri thức nghèo nhưng đạo mạo, lịch lãm ngày xưa Hạnh yêu say đắm, tôn anh như thần tượng, anh ta lấy chị chỉ vì sản nghiệp của cha mẹ chị để lại. Ngày xưa, ở với chị, anh chưa từng đụng tay vào việc nhà, cái dây phơi đồ cũng... không thèm chui qua. Thế mà nay Phương cung cúc cơm bưng nước rót, đi giặt đồ hầu hạ vợ con, sẵn sàng... trùm cả cái quần ướt của vợ lên đầu làm hề đùa giỡn với con. Còn cô bé Thắm quê mùa hồi nào nay đã là một "mợ hai" ăn trắng mặc trơn, được chồng cưng chiều. Té ra không phải chị tìm được cho chồng cô vợ mà họ đã tự tìm đến với nhau từ hồi nào, cô Thắm có bầu với chồng chị trước khi chị đem cô về và làm lễ hợp cẩn cho họ.
Câu chuyện trên là một bi kịch của một người đàn bà tốt, và Hạnh không chịu đựng nổi cú sốc đó. Câu chuyện như được lấy ra từ đâu đó trong cuộc sống của chúng ta.
Đối lập với Phương là Hướng, một người đàn ông ăn nói buông tuồng, bỗ bã, nhưng chân thành. Đó là người yêu và thương Hạnh từ khi còn trẻ, luôn muốn làm người hùng của cô. Và anh luôn luôn tìm cách lật mặt Phương. Cuối cùng, trong khi sự thật trần trụi và nghiệt ngã được phơi bày, hai người đàn ông đánh nhau trong rừng tre. Khi ấy, Phương nói rằng, chính nhờ sự vạch mặt của Hướng mà anh ta nhanh đạt được mục đích: vợ trẻ, con khôn, có cơ ngơi đàng hoàng. Nếu không có Hướng "tích cực" tìm cách vạch mặt Phương thì anh ta đâu được nhanh chóng "dứt điểm" với vợ cũ một cách hợp pháp? Đúng là Hạnh đã không dễ gì chấp nhận được sự thật. Chị đã làm một bù nhìn bằng rơm, khoác lên đó chiếc áo cũ của Phương, ngày ngày cần mẫn chăm chút như chăm chút chồng xưa kia. Trong mắt mọi người, đó là hành động điên rồ nhưng thực ra trong sâu thẳm con người Hạnh, bóng dáng anh chồng vẫn còn đó. Chỉ khi Hướng đến an ủi, làm thức tỉnh Hạnh, kéo chị ra khỏi cơn mê và đó cũng là lần đầu tiên Hạnh bật khóc.
Nỗi đau hóa đá
Đây là vở diễn thành công cả về kịch bản, đạo diễn lẫn diễn xuất. Thành Lộc đã rất xuất sắc trong vai ông chủ nhiệm Phương đạo mạo, đạo đức nhưng đến phút chót đã tung hê tất cả khi đã đạt được mục đích. Thành Hội trong vai Hướng, người đàn ông "say sưa", có thói bông lơn, nhưng rất thẳng thắn và nghĩa tình. Còn Thanh Thủy diễn rất đạt vai người phụ nữ hy sinh đến mù quáng vì chồng. Một phụ nữ chất phác, chân quê, có vẻ ngờ nghệch nhưng lại vô cùng sâu sắc. Người xem phải bật khóc khi Hướng đến lay vai Hạnh, mong chị hãy có một hành động gì đó để trả thù; nhưng thay vì nổi giận, Hạnh đã nuốt nỗi đau vào trong lòng... Với Hạnh, đó không chỉ là nỗi đau đơn thuần, nó còn là sự sụp đổ một thần tượng sống mà bấy lâu chị dày công vun đắp, tôn thờ. Có lẽ, không nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau khi bị sụp đổ một thần tượng sống. Nỗi đau ấy đã hóa đá trong lòng Hạnh, khiến chị không thể bật lên tiếng khóc. Chỉ khi nhờ tình cảm chân thành của Hướng, chị đã dám nhìn thẳng vào sự thật. Những giọt nước mắt của người đàn bà nhân hậu mà bất hạnh ấy chảy xuống vai Hướng như một sự giải tỏa, gột rửa quá khứ đồng thời đó cũng là những giọt nước mắt vĩnh biệt thần tượng đã chết trong lòng để được tái sinh một hạnh phúc mới... Hãy khóc, hãy khóc đi em, dòng nước mắt sẽ bay trong trời/làm tan cơn mưa rớt trên chăn gối… Hãy khóc, hãy khóc đi em... Lời bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vang lên hòa vào tiếng khóc nức nở của Hạnh ở phần kết vở kịch đã khiến nhiều người xem cũng phải bật khóc.
Xem thêm các vở diễn khác tại sân khấu kịch Hoàng Thái Thanh

Tìm và đặt vé giải trí
- Singapore: Sistic.com.sg
- Malaysia: Ticketcharge.com.my
- Indonesia: Kiostix.com
