Phi Nhung từ cô công nhân đến nữ hoàng băng đĩa

Nếu cuộc đời Phi Nhung là cuốn phim buồn như chị nói thì ở phần cuối, chị đã tạo nên những mảng màu tươi sáng, đầy hy vọng cho người thân và cho chính mình.
Đầu thập niên 1990, khi đến một cửa hàng băng đĩa nhỏ tại tiểu bang ở California (Mỹ), khách hàng là người gốc Việt thường thấy cô nhân viên có gương mặt lai Tây tích cực quảng bá băng cho một cô ca sĩ mới không để hình lên băng đĩa. Không ai ngờ rằng cô nhân viên kia đang tự tiếp thị cho chính mình. Cô không dám lộ mặt vì sợ khi biết sự thật, khách sẽ đổi ý không mua. 
Hai mươi năm trước, khi mới vào nghề, Phi Nhung không chỉ thiếu tự tin mà còn nhút nhát như thế. Xuất phát điểm trên con đường âm nhạc gần như từ con số 0, nếu không nhờ những may mắn và biết nắm lấy cơ hội có một không hai, chắc giờ đây chị vẫn là cô công nhân chăm chỉ.

Phi Nhung
"Ca sĩ miệt vườn" Phi Nhung.
Làm trụ cột gia đình ở tuổi 11
Phi Nhung không ngăn được nước mắt khi nhớ lại câu chuyện về sự ra đời của mình 43 năm trước. Bởi sự kiện này gắn liền với những kỷ niệm buồn, với người mẹ vắn số.
Mẹ Phi Nhung khi ấy là một thiếu nữ miền sơn cước Pleiku, vì lầm lỡ mà mang thai với lính Mỹ. Ông bà ngoại vì xấu hổ nên bắt con gái phá thai. Bị đánh đến ngất đi nhưng bà kiên quyết giữ giọt máu của mình, trốn vào chùa sinh con. Sau đó, bà kết hôn với người chồng quê Cam Ranh, Khánh Hòa, gửi con gái cho bố mẹ nuôi nấng. 
Cô bé càng lớn càng lộ rõ những nét rất Tây, đi đâu cũng bị người ta xì xầm to nhỏ là “đứa con lạc loài” nên sớm hiểu được nỗi buồn thân phận. Mỗi lần mẹ về thăm, Phi Nhung chỉ đứng đằng xa nhìn chứ không muốn lại gần. Chỉ đến khi được mẹ đón về ở cùng gia đình riêng tại Cam Ranh, cô mới thực sự cảm nhận được tình mẫu tử.

Phi Nhung thời bé.
Từ đó, niềm vui của cô bé Phi Nhung chưa đầy 10 tuổi là những buổi chiều ngồi ngắm biển. Mảnh đất Cam Ranh đã nuôi dưỡng tâm hồn thơ trẻ bằng gió biển và vị mặn của nước mắt. Cô bé bắt đầu mê làn điệu dân ca ngọt ngào qua tiếng hát của mẹ. Niềm vui đoàn tụ ngắn ngủi như cái chớp mắt. Chỉ một năm sau, năm 1982, mẹ Phi Nhung qua đời vì tai nạn giao thông.
“Ban đầu tôi không khóc, lén giở tấm vải, sờ chân mẹ và gọi. Không nghe trả lời, tôi hiểu ra tất cả. 5 chị em tôi đứng bên xác mẹ nhưng có lẽ chỉ mình tôi thấm thía hết sự ly tan vì các em còn quá nhỏ, cô em út mới ra đời vài tháng. Mẹ tôi mất không bao lâu thì bố dượng đi tìm hạnh phúc mới. Tôi và các em chuyển về Gia Lai để nương nhờ bên ngoại. Nhà quá nghèo, tôi phải nghỉ học để học may, trở thành trụ cột nuôi năm đứa em” - Phi Nhung lặng lẽ lấy tay lau nước mắt. 
Khi nỗi đau mất mẹ còn chưa kịp nguôi ngoai, Phi Nhung lại phải tiễn bà ngoại về thế giới bên kia. Nhưng cũng lúc này, mới 11 tuổi, chị lại tỏ ra mạnh mẽ lạ kỳ. Chị ý thức rằng nếu không vắt sức làm việc thì cả sáu chị em sẽ chết vì đói.
Với khối lượng hàng may gấp đôi một người bình thường, đôi khi mệt quá, Phi Nhung ngủ gục bên bàn may, tỉnh dậy ăn vội chén cơm rồi lại hì hụi làm.
Lấy âm nhạc làm bạn
Năm 1989, khi mới 17 tuổi, Phi Nhung tìm đường sang Mỹ để kiếm tiền lo cho các em. Những ngày đầu đặt chân đến tiểu bang Florida, chị ở nhờ nhà người bà con trong 3 ngày, sau đó tự tìm chỗ trọ.
“Một mình nơi xứ người, tôi cảm thấy rất đơn độc, không biết phải bắt đầu từ đâu. Đêm đến, tôi không ngủ được vì lo lắng về tương lai, nghĩ đến năm đứa em nhỏ. May mắn, tôi được một tổ chức từ thiện hỗ trợ việc học tiếng Anh trong 6 tháng và học khóa về dọn vệ sinh để được cấp chứng chỉ, có thể đi làm ở khách sạn. Thời gian còn lại, tôi làm bồi bàn cho một nhà hàng Việt Nam.
Cơ cực, nghèo khó từ bé nên tôi không nề hà bất kỳ công việc gì, làm việc chăm chỉ, lại thật thà nên chủ quán thương. Ngoài thời gian làm ở quán, tôi còn nhận thêm việc may vá quần áo. 
Sau một thời gian đã quen đường sá và cuộc sống tại Mỹ, tôi xin vào hãng làm công nhân sản xuất đèn cầy rồi đóng hộp thực phẩm. Ngày nào cũng làm hai việc cùng lúc nên một ngày tôi chỉ ngủ khoảng 3 tiếng đồng hồ. Nhiều lúc cảm giác kiệt sức và cô đơn. Tuy nhiên, khi cầm những đồng tiền công vào cuối ngày, tôi lại cố gắng vượt qua.
Mười tám tuổi, tôi không dám mơ về những bộ cánh đẹp, son môi hay kiểu tóc mới. Tóc dài, tôi còn tự cắt cho đỡ tốn” - chị nhớ lại.
Vất vả và cô đơn, Phi Nhung chỉ biết chọn âm nhạc làm bạn. Trên xe hay căn phòng trọ của chị đều có băng đĩa nhạc quê hương. Giai điệu của Mưa nửa đêm, Ngẫu hứng lý qua cầu, Bông điên điển giúp chị vơi đi nỗi nhớ nhà diệu vợi.
Gặp được ân nhân
“Nếu không tình cờ gặp Trizzie Phương Trinh, có lẽ giờ này tôi vẫn là cô công nhân nghèo khó. Cô ấy và gia đình không chỉ cho tôi một mái ấm, mà còn cho tôi tình thương” - Phi Nhung nhắc về ca sĩ Trizzie Phương Trinh với lòng biết ơn vô hạn. 
Vợ cũ ca sĩ Bằng Kiều chính là người đã mở trang mới đầy tươi sáng trong cuộc đời của chị. Trong một lần đi hát thiện nguyện cho nhà thờ, Phi Nhung gặp Trizzie Phương Trinh, lúc ấy đã là ca sĩ được nhiều người biết tới tại hải ngoại. 
Phi Nhung mỉm cười nhớ lại: “Nghe tôi biểu diễn trong dàn đồng ca, Trinh bảo giọng tôi rất truyền cảm, khuyên hãy theo nghiệp hát. Tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến việc trở thành ca sĩ nên nghe cô ấy ngỏ lời giúp thì rất hoang mang suy nghĩ.
Thương cho hoàn cảnh mồ côi, một mình tha hương của tôi nên cô ấy đưa tôi về ở nhà mình tại California, giới thiệu show diễn, mối quan hệ cho. Đến những bộ váy áo đi diễn, tôi cũng phải mượn Trizzie. Thời gian đầu, tôi chủ yếu đi hát tại quán nhỏ, những buổi tiệc cuối tuần với mức cát-xê khoảng 100 - 200 USD/đêm.
Với Phi Nhung, Trizie Phương Trinh là người bạn tri kỷ, là ân nhân của cuộc đời
Phi Nhung chinh phục khán giả không phải ở giọng hát kỹ thuật mà bằng chính sự giản dị, cảm xúc trong giọng hát ấm áp. Chị thể hiện cảm xúc thật từ nỗi lòng của đứa con xa xứ, mồ côi và nhận được sự đồng cảm của người nghe. 
Bên cạnh đó, gương mặt lai Tây nhưng lại chọn dòng nhạc quê hương cũng giúp Phi Nhung nổi bật trong số rất nhiều ca sĩ đi cùng con đường. Chỉ một năm sau, với tính chịu thương chịu khó, Phi Nhung có mặt trên từng cây số các show diễn. 
Một trong những bài hát tạo nên bước ngoặt cho chị là ca khúc Sông quêsong ca cùng Thái Châu. Cũng năm 1994, Phi Nhung ra mắt album đầu tay Những đóm mắt hỏa châu. 
“Ban đầu tôi không dám in nhiều, chỉ khoảng 1.000 bản. Tôi thường mang theo đĩa của bên người để bán sau khi hát xong. Đĩa của tôi bán rất chạy, mang theo bao nhiêu là hết sạch” - Phi Nhung chia sẻ.
Trong vòng 4 năm, từ 1994 đến 1998, Phi Nhung cho ra mắt liên tục hơn 15 CD để đáp ứng nhu cầu khán giả. Chị hay được người trong giới gọi là “nữ hoàng băng đĩa” vì lượt phủ sóng dày đặc, có nhiều CD nhất trên thị trường. Ngoài những ca khúc hát riêng, sự kết hợp ăn ý của Phi Nhung với Mạnh Quỳnh, Trường Vũ, Như Quỳnh cũng giúp chị ngày càng được yêu mến. 
Vì giọng hát đầy bản năng và thiếu kỹ thuật thanh nhạc nên dù đã là “con cưng” của nhiều hãng đĩa thì đến năm 1997, Phi Nhung mới trở thành ca sĩ của Trung tâm Thúy Nga. Để nhận được lời đồng ý, chị đã kiên trì gửi hàng chục CD nhạc tự thu âm. Bên cạnh đó, chị còn mua nhiều sách, đĩa nhạc về để tập hát và bổ sung kiến thức chuyên môn.
Năm 2005, Phi Nhung bắt đầu trở về Việt Nam biểu diễn, thỏa lòng mong chờ của khán giả yêu mến chị hàng chục năm qua. Chị ký hợp đồng độc quyền với công ty Rạng Đông phát hành rất nhiều album, xuất hiện trong nhiều chương trình. 
Gắn bó với dòng nhạc trữ tình quê hương, Phi Nhung không ngại đến những vùng sâu vùng xa hẻo lánh, đặc biệt là các tỉnh miền Tây, mà không tính đến cát-xê nhiều hay ít. Khán giả yêu mến gọi Phi Nhung là “ca sĩ miệt vườn”, thường đứng chờ sau mỗi buổi diễn để tặng trái cây, gà vịt rồi mời chị về nhà ăn cơm.

Mới đây, Phi Nhung mở quán cơm chay để có thêm tiền lo cho 18 đứa con nuôi.
Không có duyên làm vợ

- Nhìn lại những gì mình có được hôm nay, chị nghĩ do nỗ lực hay do may mắn nhiều hơn?
- Tôi nghĩ may mắn chỉ là phần nhỏ. Nhiều lúc nhìn lại quá khứ tôi vẫn rùng mình, không hiểu sao mình có thể vượt qua tất cả. Có lẽ tình thương và trách nhiệm với 5 đứa em chính là động lực lớn nhất. Ông trời cũng công bằng, lấy đi của mình cái này lại cho mình cái khác. Một kẻ tay ngang như tôi lại có cơ hội trở thành ca sĩ nổi tiếng. Nhờ những trải nghiệm sống đó, tôi thấy mình có mắt nhìn người rất tốt.
- Gần 20 năm theo nghề, chị đã chịu không ít thiệt thòi, chèn ép và điều này đã rèn giũa nên một Phi Nhung cứng cỏi, khác xa sự hiền lành trước đây? 
- Chuyện giành bài, chèn ép ca sĩ mới, giành giờ… tôi đã gặp nhiều. Tôi từng chờ cả giờ đồng hồ để được hát nhưng sau đó đành ngậm ngùi đi về vì một ngôi sao đến trễ giờ. Ban đầu tôi khóc nhiều nhưng rồi cũng quen. Đúng là showbiz không dành cho người “yếu bóng vía”.
- Chị từng có nhiều mối tình đẹp nhưng hiện tại vẫn cô đơn. Chị nghĩ lý do gì khiến đàn ông không gắn bó lâu với mình?
- Những người đàn ông tôi từng quen đều rất thương tôi, muốn tôi trở thành người phụ nữ của gia đình. Trong khi đó, tôi vẫn chọn ca hát là đam mê lớn nhất nên đành dang dở tình duyên. Đến giờ tôi vẫn có người để ý nhưng không còn trẻ để tìm hiểu. Vả lại nếu tôi tiến tới thì quả là bất công cho họ, bắt họ phải cùng lo cho 18 đứa con nuôi. Thôi thì để họ tìm hạnh phúc với người phụ nữ khác.

Theo news.zing.vn