Đạo diễn: Ái Như
Đêm Thiên Nga được Hoàng Thái Thanh phóng tác từ "Khúc hát Thiên Nga" của văn hào Anton Chekhov. Vở diễn chỉ có một không gian, một thời gian và một cảnh diễn duy nhất. Bên trong một nhà hát cũ kỹ, dột nát, câu chuyện kịch xoay quanh những cung bậc tình cảm, những hồi tưởng, luyến tiếc ánh hào quang sân khấu một thuở của hai nhân vật là nghệ sĩ nổi tiếng một thời Pierre (NSƯT Thành Hội) và người nhắc tuồng Boris (NS Ái Như), đã đem đến cho khán giả những cung bậc xúc cảm rất thật về cuộc đời người nghệ sĩ khi tuổi về chiều, họ già yếu, bệnh tật, neo đơn, nhưng trong tâm hồn mỗi người nghệ sĩ lớn tuổi ấy vẫn rừng rực cháy bỏng ngọn lửa đam mê nghệ thuật, đam mê sàn diễn, say đắm cái nghiệp đã đeo mang suốt cả cuộc đời.
Người nghệ sĩ già Pierre cô độc - từng có một thời huy hoàng với tên tuổi lẫy lừng trong giới nghệ thuật, được bao khán giả yêu thích cuồng nhiệt - đã một đời dâng hiến tuổi xuân của mình cho nghiệp diễn, cho niềm đam mê nghề đến hơi thở cuối cùng. Khi tuổi về chiều, Pierre sống lây lất trong cảnh hoang tàn đổ nát của nhà hát, của sân khấu, làm bạn với men rượu, với con chuột cụt đuôi hay chạy quanh quẩn ở cái góc nhỏ trong nhà hát tồi tàn, nơi ông ăn, ngủ và người bạn già Boris – người nhắc tuồng nghèo khó, cũng sống lẻ loi cả đời người.
Vào ngày 15 hàng tháng, Boris lại ghé qua nhà hát để làm thêm công việc dọn dẹp, giặt giũ phục trang. Mặc dù đây là việc do Pierre thuê Boris làm, nhưng dường như, với Boris, công việc mang tiếng được trả công ấy còn có một ý nghĩa khác lớn hơn, đó chính là tình cảm rất nghệ sĩ của ông đối với những đồ vật, những kỷ niệm về một thời sân khấu này huy hoàng, rực rỡ những ánh hào quang.
Thỉnh thoảng, cả hai tâm hồn nghệ sĩ ấy lại gặp nhau, cùng nhau tận hưởng những cảm xúc, rung cảm… để được sống lại vài giây phút ngắn ngủi với ánh đèn lung linh của sân khấu ngày trước. Có lúc, Pierre hóa thân vào vai vua Lia, lúc lại là Hamlet, Romeo, còn Boris rất phấn khởi được làm lại công việc nhắc tuồng mà ông đã theo đuổi suốt 40 năm, đã góp nhiều công sức để Pierre thăng hoa cùng nhân vật. Nhưng, khi những khoảnh khắc hồi tưởng về quá khứ qua đi, hai người bạn già trở về thực tại với bao nỗi niềm đắng cay, day dứt, luyến tiếc khôn tả…
Hai nghệ sĩ đã hóa thân thật xuất sắc, lôi cuốn khán giả dõi theo câu chuyện có nhiều khoảnh khắc thâm trầm, lắng đọng, khiến người xem mang cảm giác bồi hồi, rung cảm cùng bao cung bậc cảm xúc của hai nhân vật. Đặc biệt, những câu thoại chất đầy hàm ý - những hàm ý mang hơi thở của thời đại: “Hãy để đôi giày bẩn của mình ở bên ngoài thánh đường nghệ thuật. Hãy yêu nghệ thuật trong mình chứ đừng yêu bản thân mình trong nghệ thuật…”. Đây như một lời nhắc nhở, nhắn gửi đến những người nghệ sĩ đang theo đuổi nghệ thuật hôm qua và hôm nay.
Xem thêm các vở diễn khác tại sân khấu kịch Hoàng Thái Thanh